Tiểu sử Napoléon Louis Bonaparte

Anh trai của Napoléon Louis là Napoléon Charles, qua đời năm 1807 khi mới 4 tuổi. Sau khi anh trai qua đời, Napoléon Louis trở thành Thái tử Hoàng gia của Vương quốc Holland, đồng thời ông cũng là cháu trai cả thứ 2 của Hoàng đế Napoleon, vào thời điểm đó hoàng đế vẫn chưa có bất cứ người con hợp pháp nào, và Louis có khả năng là người kế vị tiếp theo của bác mình. Ông mất địa vị thừa kế giả định này vào ngày 20/03/1811 khi người vợ thứ 2 của Hoàng đế Napoleon là Marie Louis sinh ra Napoléon François Joseph Charles Bonaparte, người được phong là Vua La Mã Đức và sau đó là Công tước xứ Reichstadt.[1]

Năm 1809, Napoléon I bổ nhiệm ông làm Đại công tước Berg, một tước vị mà ông giữ cho đến năm 1813. Người giữ tước vị này trước đó là Joachim Murat.[2]

Vào ngày 1 tháng 7 năm 1810, Louis I của Holland thoái vị khỏi ngai vàng để ủng hộ con trai mình là Napoléon Louis lên ngôi.[3] Trong 9 ngày kể từ khi cha ông thoái vị và Vương quốc Holland bị thất thủ trước quân đội Pháp xâm lược vào tháng 7 năm 1810, Napoléon Louis trị vì với tước hiệu Lodewijk II, Vua Hà Lan.

Khi Napoléon I bị phế truất vào năm 1815 sau Trận Waterloo, Nhà Bourbon được phục hồi để trở lại nắm giữ ngai vàng nước Pháp. Napoléon Louis chạy trốn và sống lưu vong, nhưng những người ủng hộ Nhà Bonaparte chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ khôi phục lại Đế chế Napoléon.